Tả ông tiên theo trí tưởng tượng của em – văn mẫu 6
Tuổi thơ ai cũng có những ước mơ cổ tích, dẫu ước mơ ấy không thể hoàn thành nhưng nó lại theo chúng ta suốt cuộc đời, mở ra một vùng ký ức tươi đẹp về một thế giới thần tiên. Em đã nhiều lần thả trí tưởng tượng của mình vào các câu chuyện cổ để gặp lại hình ảnh ông tiên, ông bụt. Với em, ông tiên không phải chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng mà còn là hiện thân cho trái tim nhân hậu. Cứ mỗi buổi trưa trước khi vào giấc ngủ, em say sưa cùng quyển truyện đã đọc nhiều lần rồi mơ màng trong giấc chiêm bao.
Cơn mộng mị dẫn em đến một vùng đất đầy cỏ lạ. Ở đó hoa cỏ cũng thơm mùi bầu trời và mặt đất, hoa thắm tươi suốt bốn mùa và chim lúc nào cũng rộn ràng reo hát. Em thích thú đuổi theo cánh bướm chập chờn, những cánh bướm vàng dễ khiến đứa trẻ thích rong chơi như em quên mất đường về. Em không biết mình mơ, cảm giác vui vẻ không khác gì hiện thực. Kìa! Em ngước lên nhìn phía cuối chân trời. Một khối mây cùng nhiều màu sắc rực rỡ mỗi lúc hiện ra rõ ràng trước mắt em. Cầu vồng chăng? Chỉ có cầu vồng mới đẹp đến kỳ lạ như vậy. Em lấy tay che bớt một phần ánh sáng đang tràn ngập khắp nơi để nhìn cho rõ ấy là gì. Một đám mây ngũ sắc! Phải rồi! Em reo lên thích thú. Là ông tiên thật sao? Em nghe tim mình đập rộn ràng theo mùi hương thoang thoảng đâu đây. Một mùi hương kỳ lạ mà chưa bao giờ em nghe được toả ra từ phía đám mây ngũ sắc đang đến gần em. Thật sự là ông tiên rồi, chỉ có tiên mới có ánh hào quang chói loá xung quanh.
Em còn chưa hết ngỡ ngàng thì ông tiên đã đứng trước mặt em. Đám mây ngũ sắc biến mất nhưng vẫn còn mùi hương không tan biến. Em chào ông. Ông tiên mỉm cười hiền lành đáp lại. Em hít một hơi thật sâu để tim mình không đập thình thịch nữa. Ông tiên trước mặt em cho em cảm giác thân quen đến lạ. Em cứ ngỡ người ấy là ông em, là một ông lão hiền từ mà em đã gặp ngoài đời. Ông tiên có dáng hình quắc thước, cả người toát lên sự rắn rỏi, mạnh mẽ bền bỉ. Thật khó mà đoán được ông bao nhiêu tuổi. Thoạt nhìn mái tóc đã bạc trắng của ông em cứ ngỡ nơi ấy là mây, một đám mây trắng bồng bềnh nhẹ xốp. Đám mây thả dài phía trước ngực, phần còn lại tết thành bím buông nhẹ phía sau. Đâu chỉ có tóc, bộ râu của ông cũng trắng tinh như hàng ngàn sợi chỉ phất phơ trong làn gió nhẹ. Bộ râu làm cho ông tiên toát lên khí chất của một vị thần tiên tu luyện ngàn năm, thấu hiểu mọi lẽ đời và nắm quy luật trời đất trong bàn tay. Em thích thú ngắm đôi lông mày cũng một màu trắng xoá kéo dài phần đuôi và rũ xuống trên hai bên khuôn mặt. Dẫu râu tóc là vậy nhưng vẫn không che được gương mặt bừng sáng của ông tiên. Một gương mặt chữ điền nhìn đã thấy toát lên vẻ đẹp phúc hậu. Em chỉ muốn hỏi ông, ông bao nhiêu tuổi mà nét hồng hào vẫn còn nguyên vẹn. Phải chăng vì hàng năm ông được ăn loại quả đào tiên trường sinh ở hội bàn đào mà da ông lúc nào cũng trẻ trung. Sức sống tập trung vẫn ở đôi mắt phượng. Đôi mắt lúc nào cũng tỏa ra cái nhìn ấm áp đối với những người hiền lương còn nghiêm khắc đối với kẻ bất nhân. Nhìn sâu vào đôi mắt của ông, em như tìm thấy tình thương vô bờ của ông em, sự trìu mến của cha và cả niềm hy vọng của mẹ. Trước đây em cứ ngỡ vì sao là sáng nhất nhưng thật ra mắt của ông tiên còn hơn vì tinh tú. Khuôn miệng ông hồng hào đầy đặn bao giờ cũng như đang mỉm cười thân thiện.
Ông tiên mặc một bộ áo dài thụng xưa màu trắng ngà với tay áo rộng và dây thắt lưng cũng màu trắng đục. Chiếc áo hẳn được dệt bằng ngàn sợi mây từ bàn tay khéo léo của các cô tiên nữ trên trời hoặc kết thành từ ngàn cánh hoa rừng mềm mại toả hương. Vị tiên hiền lành của em trông thật uy nghi khi cầm trên tay một chiếc gậy làm bằng pha lê trong suốt bên trong là hàng trăm ánh sáng nhấp nháy như những ngôi sao. Điều đặc biệt là trên chiếc gậy là phần đầu gậy tua tủa như một bộ rễ cây ngàn năm nào đấy trên núi cao. Trong ấy chứa đựng một sự huyền diệu mà em không thể nào nhìn thấu. Dưới chân ông tiên là một đôi hài cỏ xám. Nhìn những thân cỏ dẻo dai bện chặt vào nhau em không thể nào ngờ đôi hài ấy là đôi hài vạn dặm theo ông tiên đi mây về gió mà không một chút bụi bẩn bám vào.
Vị tiên ông trước mắt em bước từng bước rất nhẹ nhàng như đang lướt giữa mây cao. Mặt đất không hề phát ra bất cứ tiếng động nào chỉ có những cành lá rung rinh phía sau lưng. Cử chỉ nhẹ nhàng thoát tục, thỉnh thoảng ông đưa tay vuốt khẽ chòm râu bạc, gật gù nhìn em cười mỉm. Lúc suy nghĩ ông lại gõ nhẹ ngón tay vào chiếc gậy rồi đăm chiêu một hồi lâu. Rất nhanh sau đó mắt ông sáng rực khi đã tìm được đáp án cho mình. Tiên ông của em chẳng có việc gì là không giải quyết được bởi vì ông là người thông tuệ lại thêm sở hữu một chiếc gậy thần kỳ ẩn chứa mọi phép thần thông biến hóa khôn lường. Khi thì ông tiên biến cho cá bống trong giỏ tre của chị Tấm, lúc ông lại dùng chiếc gậy để hoá những đoạn tre nhập thành một cây tre trăm đốt để anh Khoai có được vợ. Tất cả việc làm của ông đều xuất phát từ tấm lòng nhân hậu, mong muốn đem lại sự công bằng cho tất cả mọi người. Em thích nghe tiếng cười và giọng nói của ông. Tiếng cười to vang động như tiếng của núi đá vọng ra, từng hồi giòn giã khiến người nghe cũng tưng bừng trong lòng. Giọng nói của ông tiên rõ ràng, trong vắt như tiếng suối và vút cao như tiếng của cơn gió thổi qua rừng tre.
Em định nói với ông rằng em rất ngưỡng mộ ông thì ông tiên biến mất. Mọi cảnh vật chung quanh em đều thay đổi. Trong phút chốc em đã đứng trong một túp lều rách nát. Đối diện với em là một người đàn bà gầy yếu đang nằm bất động trên chiếc giường tre. Đứa bé trạc 4, 5 tuổi ngồi cạnh bên bà cũng gầy nhom và đói khát. Em còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì nghe tiếng khóc của đứa bé. Em lo lắng dỗ dành và thăm hỏi thì được biết mẹ bé đã ốm nặng mấy ngày nay còn bé đang đói. Nhà thì chỉ có hai mẹ con không ai thân thích để cậy nhờ. Em thương bé và thương người mẹ đang ốm nặng kia. Em chạy ra sau nhà tìm kiếm thì may mắn đào được vài củ khoai còn sót lại luộc cho đứa trẻ ăn đỡ đói. Còn người đàn bà em không biết cách nào để cứu được bà trong khi bản thân em không biết chút gì về thang thuốc. Em ôm đứa bé vào lòng tuyệt vọng thì ông tiên hiện ra nói với em:
“Ta biết con rất muốn giúp người mẹ khoẻ lại. Nếu con có lòng ta sẽ mách cho một cách”. Em vội vàng hỏi:
“Dạ, ông tiên hãy chỉ bảo cho con”.
“Trên núi cao có một loại nấm thần kỳ, nó cũng giống như những cây nấm khác nhưng lúc tia nắng đầu tiên chiếu xuống nó sẽ phát sáng. Thế nên con hãy lên đấy mà tìm nó. Đường đi xa xôi, nguy hiểm. Con sẽ gặp thú dữ và yêu tinh trong rừng sâu. Con có dám đi không?”
Em có chút ngần ngại vì bản thân mình chưa bao giờ trải qua nguy hiểm đến như thế. Nhưng nghĩ đến đứa bé tội nghiệp sẽ mất mẹ em không thể làm ngơ. Em đã theo sự hướng dẫn của ông lên đường. Trên đường em gặp rất nhiều thú dữ may mà lúc ấy có tiên ông hiện ra dùng chiếc gậy xua bọn chúng mở đường cho em đi. Đến lúc qua rừng em gặp một lũ yêu tinh mắt xanh, mỏ đỏ ghê rợn. Em nhớ lại câu thần chú ông tiên đã dạy và can đảm đối đầu, cuối cùng chúng cũng để em đi. Sau bao nhiêu cố gắng em đã hái được cây nấm thần kỳ đem về cho người mẹ. Có được thuốc tiên, người mẹ đã khoẻ lại và khóc cảm ơn em. Em thấy trong lòng ngập tràn vui sướng. Em rối rít cảm ơn tiên ông:
“Cảm ơn ông đã cứu hai mẹ con họ và giúp đỡ cháu. Ông thật thần thông quảng đại”. Tiên ông cười vang rồi biến mất, tiếng nói của ông vẫn còn văng vẳng:
“Ta chỉ đưa ra cách cứu người còn quan trọng vẫn là ở sự can đảm, lòng thương người của con. Không có phép thuật nào thần thông bằng tình thương mến”.
Em gọi với theo rồi chợt giật mình vì biết mình đã nằm mơ, một giấc mơ dài và đẹp như chính những gì em đã sống, đã trải qua. Em mỉm cười vì bản thân đã lựa chọn can đảm dù chỉ là một giấc mơ. Lời nói của ông tiên vẫn còn lưu giữ trong trí nhớ em “Không có phép thuật nào thần thông bằng tình thương mến”. Phải rồi phép thần màu của cuộc sống hôm nay nằm ở tấm lòng yêu thương, chia sẻ của mọi người. Ông tiên không chỉ trong cổ tích mà còn tồn tại trong trái tim của những con người biết sống vì nhau.