Kể (trải nghiệm) về việc tốt em đã làm – Văn Mẫu lớp 6 (hoặc lớp 8)
Vào những ngày hè, cơ quan mẹ tôi thường có những buổi từ thiện quyên góp cho học sinh vùng lũ lụt như quyên góp sách vở quần áo hay những vật dụng cũ. Những buổi quyên góp như thế để lại trong chúng tôi rất nhiều ấn tượng khó quên. Đối với riêng tôi thì buổi hoạt động từ thiện đầu tiên của tôi vào năm tôi học lớp 2 gíup tôi có cơ hội trực tiếp xuống vùng sâu, vùng xa để quyên góp ủng hộ cho các bạn học sinh nơi đây. Dẫu chỉ là một phần bé nhỏ trong muôn triệu tấm lòng nhưng được làm một điều tốt đẹp cho ai đó khiến trái tim tôi như mở rộng ra và hạnh phúc cũng đong đầy.
Hôm trước buổi từ thiện mẹ bảo tôi soạn lại sách vở, cặp, hộp bút hay những bộ quần áo cũ còn dùng được, gói lại thành những hộp quà. Buổi tối hôm đó tôi đã rất hồi hộp tìm hiểu nơi đó sẽ như thế nào. Tôi nhẩm đi nhẩm lại cái tên địa danh xa lạ nghe không hề dễ nhớ chút nào. Hẳn nơi ấy sẽ là một vùng cao khí hậu mát mẻ hơn thành phố và phong cảnh cũng nên thơ hơn. Một đứa trẻ lên 8 như tôi lúc ấy không quá nhiều bận tâm như người lớn nên ban đầu tôi chưa hiểu hết ý nghĩa của chuyến đi.
Đúng sáu giờ sáng ngày hôm sau chúng tôi đã có mặt đông đủ để chuẩn bị cho buổi từ thiện vùng cao. Tôi vui lắm, gương mặt tôi đầy rạng rỡ khác hẳn mọi khi. Tôi háo hức suốt chặng đường. Những vách núi dựng đứng bên đường trông rất kì vĩ, từ trên con đường bên núi nhìn xuống vực thẳm không khỏi choáng ngợp. Xe của tôi dừng lại tại một ngôi làng nhỏ nằm trong thung lũng giữa các ngọn núi.Điều đầu tiên khiến tôi rất ngạc nhiên đó sự xuất hiện của một ngôi trường nhỏ, lụp xụp trong làng. Bàn ghế trong lớp xộc xệch, cũ kĩ, các bạn đi học chẳng mấy ai đi dép chỉ toàn đi chân đất. Vì thời gian hè nên không nhiều học sinh đến trường để học, chỉ có những bạn yếu kém và các em nhỏ đến rèn luyện còn các học sinh lớn hơn đã theo gia đình làm rẫy. Nhìn bàn tay lem luốc và mặt mũi còn dính bùn đất của các bạn học sinh tôi cảm thấy chạnh lòng. Các bạn ấy không có lấy một bộ quần áo lành lặn để đi học nói chi là quần áo đẹp như chúng tôi. Tôi thoáng nghĩ đến những bộ quần áo đắt tiền của bạn bè mình và cả những bộ trang phục mẹ mua mà tôi xếp cất vào tủ vì không thích. “Các bạn nhỏ ở đây ai lại thích mặc quần áo cũ? Nhưng họ còn lựa chọn nào đâu”.
Mẹ tôi cùng các cô chú trò chuyện giao lưu với các bạn. Sau đó là đến chương trình trao tặng quà. Các bạn nơi đây nhận được những phần quà này ai nấy đều rất xúc động và cảm ơn chúng tôi rất nhiều. Các thầy cô giáo nơi đây còn bật khóc, các thầy cô chia sẻ các thầy cô và các bạn ở đây lâu lắm rồi mới được đón những đoàn ủng hộ như chúng tôi đến nên mọi người vui lắm. Biết được hôm nay mọi người đến ai nấy đều chuẩn bị tươm tất, các em nhỏ ở đây đến đông hơn mọi ngày, những ánh mắt rụt rè đáng thương làm sao. Chúng tôi cũng tặng rất nhiều những bao gạo những thùng mì tôm và cả những cân thịt được đem đến từ đồng bằng. Các bạn thích lắm ai nấy đều phấn khởi.Được tự tay tặng những món quà thiết thực cho các bạn, tôi cảm thấy vui nhưng cũng buồn và nặng lòng không ít. Các bạn cùng trang lứa như tôi nhưng hoàn cảnh và số phận lại khác biệt đến thế. Tôi cảm thấy rất khâm phục trước nghị lực vươn lên trong cuộc sống và sự cố gắng, hiếu học của các bạn. Dù có khó khăn vẫn luôn chăm chỉ học hành, không sao nhãng.
Buổi trưa hôm đó, chúng tôi xếp những phần phần quà ra bàn sao cho trông thật đẹp.Tới bạn cuối cùng, ở phía sau đang bẽn lẽn để chờ được nhận quà, nhưng vì trong đó có em vừa mất mẹ, nên được tặng hai món quà, thành ra bị một phần quà. Nhưng điều tôi không ngờ là bạn lại nhường phần quà đó lại cho em ấy. Sau tiết mục phát quà ấy, tôi chạy lại chào hỏi thì ấn tượng đầu tiên của tôi là bạn khá rụt rè và sợ người là, trò chuyện hồi lâu mới biết bạn tên Giang, chúng tôi nói chuyện khá lâu. Đến xế chiều, tôi xin phép mẹ đi qua nhà bạn chơi lúc ấy tôi mới nhận ra rằng, hoàn cảnh gia đình Giang cũng không khá hơn là bao so với em nhỏ kia, nhưng bạn nhường suất quà cũng mình cho em nhỏ ấy. Ngôi nhà sàn xập xệ, hỏi ra mới biết bố bạn ấy mất sớm, bạn sống cùng mẹ và bà nội tuổi đã cao, bệnh tật liên miên cùng 2 đứa em nhỏ còn ngây dại, hằng ngày ngoài giờ học trên trường vào buổi sáng bạn còn phải lên nương làm rẫy cùng mẹ làm mướn, làm thuê cho người ta để kiếm từng đồng lo cơm ăn áo mặc. Nghe bạn kể tới đây tôi chợt nhận ra rằng quả thật cuộc sông của tôi may mắn hơn nhiều đứa trẻ khác rất nhiều, tôi không phải lo nghĩ về việc kiếm tiền hay phải bỏ học giữa chừng. Giang không còn ngại ngùng như ban đầu, bạn cởi mở hơn với chúng tôi. Giang dắt tôi ra con suối gần nhà và chỉ tôi cách móc mồi câu những chú cá nhỏ từ con suối. Tôi ái ngại khi mình chẳng còn gì để mà cho Giang cả. Nghĩ ngợi mãi tôi sực nhớ ra trong ba lo nhỏ của tôi có một ít bánh, kẹo và trái cây sấy mẹ tôi chuẩn bị cho tôi. Tôi dốc lên trong ba lô và cẩn trọng bỏ vào chiếc túi vải của Giang. Giang cảm động ăn từng miếng bánh ngon lành làm tôi thấy bản thân được an ủi phần nào.
Đoàn chúng tôi phải rời đi. Tôi thật sự luyến tiếc nơi này và gửi lại tình thương cho các bạn học sinh, đặc biệt là Giang. Cũng đôi mắt ưu buồn ấy, Giang nhìn tôi như muốn nói với tôi rằng nhớ lời hẹn của chúng tôi hè năm sau tôi lại về đây. Chắc chắn rồi, dù tôi không hứa hẹn sẽ mang đến cho Giang cùng những bạn nhỏ ở đây điều gì nhưng tôi đang nghĩ về kế hoạch của mình sắp tới. Tôi sẽ quyên góp sách vở, quần áo và bánh kẹo từ các bạn trong trường, tôi sẽ kể cho các bạn mình nghe về Giang và về nơi này để các bạn có thể chia sẻ một phần nhỏ của mình dành cho những ai có hoàn cảnh khó khăn.
Những việc nhỏ nhoi mà tôi có thể làm đôi khi sẽ đem đến niềm vui cho người khác. Tôi chợt nhận ra cuộc sống này thật đáng quý làm sao nếu chúng ta biết sẻ chia, yêu thương và đùm bọc. Khi cho đi một điều gì đó chúng ta sẽ nhận lại niềm vui, hạnh phúc và ý nghĩa sống cho mình. Đúng như mẹ tôi từng nói: “khi con trải lòng mình ra con sẽ thấy mình trưởng thành hơn”.
“Sống trên đời sống, cần có một tấm lòng”, tôi ngân nga mãi khúc hát trên suốt chặng đường về. Bầu trời hôm nay trong xanh hơn, cảnh vật cũng tươi đẹp hẳn lên có phải vì lòng tôi đang cảm thấy một niềm vui kì lạ. Niềm vui khi chúng ta làm được việc tốt dù chỉ là nhỏ bé nhưng cũng đủ làm động lực để tôi phấn đấu nhiều hơn, trân trọng cuộc sống hiện tại và biết cảm thông hơn.