VIẾT
VIẾT BÀI LUẬN VỀ BẢN THÂN
Đọc ngữ liệu tham khảo
Đối chiếu ngữ liệu tham khảo với tri thức về kiểu bài và cho biết:
Câu 1. Bố cục bài viết đã đáp ứng được yêu cầu đối với kiểu bài viết bài luận về bản thân hay chưa?
Gợi ý trả lời: Bố cục bài viết đã đáp ứng được yêu cầu về kiểu bài nghị luận bản thân với 3 phần:
- Mở bài: Giới thiệu được đặc điểm tiêu biểu, nổi bật của bản thân
- Thân bài: Giới thiệu khái quát thông tin về bản thân, phân tích các đặc điểm tiêu biểu, nổi bật của bản thân, đưa ra những bằng chứng làm rõ cho những đặc điểm ấy.
- Kết bài: khẳng định lại các đặc điểm của bản thân, nêu một thông điệp ý nghĩa
Câu 2. Các bằng chứng được nêu trong bài luận có đặc điểm gì?
Gợi ý trả lời: các bằng chứng được nêu trong bài luận có tính xác thực cao, cụ thể, ràng về tên, thời gian, địa chỉ, người tham gia…đáng tin cậy. Những bằng chứng này đều phục vụ cho lí lẽ đã đưa ra.
Câu 3. Người viết đã làm gì để bài luận xác thực, đáng tin cậy?
Gợi ý trả lời: Để bài luận đáng tin cậy, người viết đã đưa ra nhiều bằng chứng nổi bật như blog mang tên “Ngày ngày đọc sách”, chiến dịch quyên góp sách cho trẻ em mang tên “Thắp sáng” vào tháng 3 năm 2020. Tham gia sự án “Dấu ấn Truyện Kiều” (2018) trình diễn sản phẩm sân khấu hoá một số đoạn trích Truyện Kiều, dự án “Nhật kí đọc sách” (2020)
Câu 4. Bạn có nhận xét gì về giọng điệu, ngôn ngữ của bài luận?
Gợi ý trả lời:
- Giọng điệu: tâm tình, chia sẻ
- Ngôn ngữ: khoa học, dễ hiểu, chính xác hướng đến bạn đọc là giới trẻ.
Câu 5. Ở kết bài, thông điệp mà người viết nêu lên là gì? Bạn có nhận xét gì về thông điệp ấy?
Gợi ý trả lời: Thông điệp mà người viết nêu lên: “văn học cần gắn với cuộc sống, và việc đọc sách là nhịp cầu kết nối những tâm hồn”.
- Thông điệp này rất đúng bởi lẽ văn học không nằm ngoài cuộc sống mà phải gắn kết chặt chẽ với cuộc sống. Văn học nên là tiếng nói để cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn. Khi chúng ta tìm đến sách, nhất là sách văn học, chúng ta đang tìm đến một người bạn có thể thấu hiểu, chia sẻ và đồng cảm với bản thân. Một người bạn tri thức đem chúng ta ra khỏi giới hạn chật hẹp của cá nhân mà hoà vào tình yêu thương, lòng nhân đạo, sự sẻ chia của con người sống trong một xã hội. Tâm hồn chúng ta rộng mở vì đọc sách, từ đó nó sẽ tự bắt nhịp cầu nối kết với những tâm hồn đồng điệu.
Hướng dẫn quy trình viết
Đề bài: Các câu lạc bộ ở trường bạn đang tổ chức tuyển thành viên. Bạn hãy viết bài luận giới thiệu bản thân để ứng tuyển vào câu lạc bộ bạn yêu thích.
Gợi ý làm bài: Bài luận giới thiệu bản thân ứng tuyển vào Câu lạc bộ âm nhạc của trường
Âm nhạc – niềm đam mê bất tận của tôi
Nếu ai đó hỏi rằng “điều gì làm bạn thấy tâm hồn mình xao động nhất?” tôi sẽ trả lời chính là âm nhạc. Nếu ai đó chất vấn “điều gì khiến bạn tìm thấy niềm vui, sự hưng phấn?” tôi sẽ trả lời đó cũng chính là âm nhạc. Với tôi, lúc cánh cửa tâm hồn rộng mở nhất là lúc nó sẵn sàng đón nhận mọi cung bậc âm thanh của đời sống để tự tạo cho mình một giai điệu rất riêng. Và tôi sở hữu một tâm hồn căng như sợi dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ có thể bật lên thành thứ âm nhạc chất chứa cảm xúc. Tôi có thể tự tin mà nói rằng tuy chẳng phải là một người chơi đàn giỏi nhưng tôi vẫn là một người giỏi trong việc dùng tiếng đàn giao cảm với mọi người. Vì thế mà khi đọc được thông tin Câu lạc bộ âm nhạc của trường đang tuyển thành viên đảm nhận vị trí trong ban nhạc, tôi mạo muội tự nhận rằng mình là ứng viên đáng cân nhắc mà Câu lạc bộ cần. Tôi tên N.H.A là học sinh lớp 10A trường THPT CVL, như những thông tin tôi đã ghi rõ ràng trong hồ sơ ứng tuyển, được tham gia Câu lạc bộ âm nhạc là nguyện vọng tha thiết của tôi.
Tôi nghĩ rằng mình sinh ra trong khoảnh khắc mọi thanh âm bộn bề của cuộc sống gom vào trong một tiếng khóc. Cũng như mẹ tôi từng nói rằng tiếng khóc của tôi là thứ âm nhạc tuyệt vời nhất lay động trái tim của mẹ. Tôi 15 tuổi, không cần phải khóc mỗi khi muốn bày tỏ nỗi buồn cũng không cần phải nhảy lên với niềm vui tràn ngập. Tôi dùng âm nhạc, dùng những cung đàn như chàng Thạch Sanh gảy lên cung oán, cung thương năm nào nhưng chẳng phải để minh oan mà cốt là để nói rằng tôi đang sống. Với tôi, được chơi đàn piano nghĩa là tôi vẫn còn đang làm rất tốt vai trò của mình đối với những người xung quanh, những người yêu âm nhạc như chúng ta và hy vọng đem những điều tốt lành từ âm nhạc chan hoà cho tất cả mọi người. Tôi may mắn được học piano từ người thầy P.H. T một người thầy nổi tiếng có không ít học trò đang là sinh viên hoặc đã tốt nghiệp nhạc viện thành phố. Tôi học piano từ năm 7 tuổi, dù không có thành tựu gì nổi bật nhưng cũng đã góp nhặt được hai giấy khen cấp quận trong cuộc thi “Âm nhạc chắp cánh ước mơ” năm 2019 và 2020, một huy chương bạc cuộc thi “Giai điệu tôi yêu” cấp thành phố tháng 3 năm 2022.
Không chỉ trải lòng với những nhạc cụ phương Tây, tôi đam mê cả nhạc cụ dân tộc mình. Điều này có lẽ tôi bị ảnh hưởng không ít bởi ông tôi, một nghệ sĩ dân gian đã từng tham gia Câu lạc bộ đờn ca tài tử địa phương. Ông tôi đánh đàn tranh rất tuyệt, tôi được ông chỉ dạy trong những lúc rảnh rỗi, ngay từ khi còn mới bập bè ngồi trong lòng nghe ông hát khúc Nam Ai rồi dạo lên cung đàn thấm thía. Tôi không nghĩ mình thạo đàn tranh nhưng vẫn có thể góp tiếng đàn của mình vào dàn nhạc dân tộc mà tôi đã được nghe những anh chị trong Câu lạc bộ biểu diễn giao lưu văn nghệ với trường bạn lần trước. Nói đến buổi biểu diễn này, tôi nhớ đến tiết mục còn thiếu sót của mình. Không biết các anh chị trong Câu lạc bộ còn nhớ tiết mục “Tiếng sông” của lớp 10A với phần độc tấu đàn tranh do tôi đảm nhận. Tiết mục ngày hôm ấy được quý thầy cô và các bạn đánh giá khá cao. Dẫu vậy, bản thân tôi vẫn thấy mình chưa hoàn thành tốt như bản thân mong muốn. Cũng vì điều này mà tôi rất mong mỏi mình được tham gia một nhóm nhạc có kinh nghiệm biểu diễn, có người hướng dẫn, cọ sát thực tế để từng bước hoàn thiện âm nhạc của bản thân.
Được chơi nhạc là niềm vui, hơn cả niềm vui được thể hiện bản thân mình trên sân khấu, tôi đến với âm nhạc cũng vì một lời hứa ngày còn bé. Cạnh nhà tôi là một cậu bạn đồng tuổi tôi nhưng lại kém may mắn hơn tôi rất nhiều. Bạn ấy sinh ra đã không có cả hai chân. Chúng tôi có chung một niềm đam mê là âm nhạc. Tuy vậy tôi có thể đi học đàn, lên sân khấu, được đi khắp nơi mình thích còn bạn ấy thì vì hoàn cảnh gia đình lại vì bản thân nên ước mơ không bao giờ thực hiện được. Tôi hứa với bạn ấy rằng sẽ đàn cho bạn ấy nghe những ngày cuối tuần và sẽ dạy cho bạn ấy tự chạm tay vào phím đàn để tạo nên âm nhạc của chính mình. Cũng từ lúc chúng tôi đàn hát ở một góc sân rộng cuối con hẻm nhỏ, có rất nhiều bạn trẻ ghé đến tham gia. Chúng tôi đặt cho mình tên “Nhóm nhạc cô hàng xóm” tôi đảm nhận vai trò người chơi đàn, dạy đàn cho các em nhỏ miễn phí. Những thành viên khác tham gia hát hoặc vũ đạo. Vậy mà con hẻm nhỏ của tôi lại náo nức hẳn lên ngày cuối tuần. Đợt dịch bệnh vừa rồi chúng tôi đã đàn hát để quyên góp sách vở, quần áo, sữa tả tặng những em bé có hoàn cảnh khó khăn.
Trong tương lai chúng tôi sẽ được địa phương hỗ trợ nơi sinh hoạt văn nghệ và kinh phí hoạt động vì trẻ em ở địa phương mình. Điều này là một động lực không nhỏ với chúng tôi. Mong muốn tham gia Câu lạc bộ âm nhạc của trường cũng là tôi đang từng bước thực hiện kế hoạch cho tương lai. Chắc chắn một điều tôi sẽ học tập tốt để hoàn thành chương trình phổ thông, thi vào một nhạc viện hoặc một trường âm nhạc để tiếp tục đi trên con đường chinh phục ước mơ.
Cho đến giây phút này, tôi vẫn tin vào sự kỳ diệu mà âm nhạc mang đến cho cuộc sống của mỗi người chúng ta. Với tôi âm nhạc là thứ màu sắc rực rỡ nhất cuộc đời cũng là hương thơm ngào ngạt nhất cuộc đời không được cảm nhận bằng đôi mắt, cái mũi mà được cảm nhận bằng tình yêu chân thành, bằng cảm xúc tự nhiên nhất nơi trái tim.